Hôm qua đi dạo cùng cháu hàng xóm, cô bé hỏi:
– Giờ nhà cô còn bán xà bông không?
– Có chứ!
– Thế sao cô không thuê hẳn 1 cái cửa hàng bày bán đồ của nhà mình?
Cô bé đã chứng kiến từ những ngày đầu tụi mình loay hoay tự vẽ tự gói những bao bì xà bông đầu tiên. Lúc í bạn mới đang học lớp 5-6, hay chạy sang nhà mình chơi vẽ vời đọc sách thường xuyên.
Giờ bạn đã cao vượt mình, hàng ngày tự đi xe máy điện đi học một trường chuyên cấp 3, bận rộn với đủ lịch trình.
Từng đó thời gian, chứng kiến sự trưởng thành của cô bé, nhưng những điểm bán Xà Bông Của Ba vẫn chỉ khiêm tốn bày một góc nhỏ như này.
Mình kể với cháu câu chuyện chiều hôm qua một anh bạn hỏi mình:
– Em ơi anh bán những đồ sống xanh, nhưng anh lại cảm thấy nếu mọi người mua nhiều thì cũng gây ra nhiều vấn đề về môi trường lắm. Liệu mô hình kinh doanh của anh có vấn đề không?
Mình chia sẻ với anh rằng: tận cùng gốc rễ của những vấn đề môi trường là dân số của chúng ta quá lớn, và nhu cầu của con người mới dẫn tới tiêu dùng quá mức tài nguyên sẵn có, và phát thải không ngừng.
Nếu như không thể thay đổi ngay được sự sinh tồn của loài người, thì cách tốt nhất chúng ta có thể làm được chính là BIẾT GIỚI HẠN ĐỦ trong nhu cầu tiêu dùng, và lựa chọn những giải pháp thay thế không rác thải, không độc hại.
Mô hình kinh doanh của anh chưa chắc có vấn đề, nhưng mình rất cảm phục vì vấn đề anh băn khoăn chính là ĐẠO ĐỨC của người bán hàng có trách nhiệm với môi trường.
Nhiều người hỏi mình:
– Thương hiệu tốt như vậy, sao không mở rộng xưởng nhà máy để Ba làm nhiều, bán cho nhiều?
Thật ra mình cũng có chung nỗi niềm giống anh bạn. Bởi với niềm tin chia sẻ các sản phẩm ở số lượng vừa ĐỦ, cách Ba làm hiện tại thủ công trong gia đình không gây tác hại xấu tới môi trường, tụi mình kinh doanh cũng không phải kích thích tiêu dùng quá mức của khách hàng, vậy là an nhiên.
Thêm nữa, mình cũng muốn là một minh chứng rằng, mọi người thợ thủ công cần mẫn và có trách nhiệm, thì dù làm nhỏ thì vẫn có thể sinh tồn ở thị trường này.
PAPA’s chỉ cần được các anh chị thương mến chia sẻ một góc nhỏ khiêm tốn, tới những người CẦN và coi đây là một giải pháp phù hợp với giá trị sống của chúng ta đã là một điều hạnh phúc.
Cô bé hàng xóm học chuyên Sinh lớp 11 nghe những câu chuyện vụn vặt liền gật gù cười:
– Ừ nhỉ! Có mở cửa hàng thì cũng để mình tự thoả mãn 1 mình mình 1 cửa hàng thôi cô nhỉ. Cũng chả cần cho lắm…
Còn anh chị mình nghĩ thế nào ạ?